Đặng Duy Hưng

Hôm nay là ngày đầu tiên con mèo tên Rose về nhà ở với Hùng. Thành thật mà nói, anh thích chó hơn, nhưng mấy lần đến hội bảo vệ thú vật làm thiện nguyện cuối tuần anh không “click” hợp ý với con nào. Tự nhiên một chiều đi ngang chuồng con Rose, nhìn thấy nó thu mình trong góc, đưa mắt buồn nhìn ra. Không hiểu sao ánh mắt ấy rung động tâm tư anh muốn nhận nó về nuôi!
Thấy vậy nhưng không dễ dàng như anh nghĩ! May mắn anh đem nó về chung cư trưa ngày thứ bảy. Nhìn nó vẫn còn sợ sệt nằm góc trong phòng để máy giặt quần áo. Anh lặng lẽ đem mền nằm cạnh bên, giữ khoảng cách để không làm cho nó sợ. Đồ ăn, thức uống anh để sẵn sàng bất cứ lúc nào nó muốn ăn. Tuy vậy, phải qua chiều chủ nhật nó mới chịu ăn chút xíu rồi chuyển sang nằm góc giường trong phòng ngủ.
Anh gọi bệnh, nghỉ thêm ngày thứ hai, cố gắng tạo niềm tin tưởng tình thương anh dành cho nó là thật. Dĩ nhiên, nó là thú vật như con chim bị ná, luôn lo sợ sẽ gặp nạn lần nữa. Chuyện con Rose nghe kể lại là nó sống với một phụ nữ đứng tuổi được vài năm. Sau khi bà mất đi, con cháu đẩy nó ra đường sống lang thang, bị hành hạ thiếu ăn uống, đói hàng ngày. May mắn được cứu về nhưng thân mình đủ thứ bệnh. Ai nhìn nó cũng hát bản tình lờ vì vóc dáng gầy ốm dơ xương. Thế giới hôm nay dù lúc nào cũng tuyên bố “Đừng phán xét cuốn sách bằng hình ảnh ngoài bìa”. Nghe vậy mà không phải vậy! Đa số ai cũng chọn con vật trông vừa mắt! Nếu kéo dài thêm một tháng nữa không có người bảo lãnh, hội bảo vệ súc vật dù thương nhưng phải cho nó “ngủ nghìn thu”.
Ngày thứ ba, anh đi làm về thấy nó đứng trước cửa như ngóng chờ. Tuy vậy, khi anh muốn xoa đầu nó lại sợ cong chân chạy trốn. Anh xem xét nó ăn uống ra sao. Thấy nó chỉ dùng rất ít, anh đổi món khác xem thử loại nào được nó ưa chuộng. Phải đến cuối tuần đó anh không đi đâu hết! Anh quyết định ở nhà xem TV, đọc sách thêm thời gian gần gũi tạo sự tin tưởng vào tình thương anh dành cho nó không điều kiện. Khuya đó, đang ngủ giật mình thức dậy thấy nó nằm trên nệm sát thành giường. Anh vừa mở mắt, nó cũng vậy, nhìn xem xét có gì nguy hiểm không!
Anh nhẹ nhàng đi xuống bếp mở gói “treat” ăn chơi bóp vào dĩa. Mùi thơm bốc lên làm nó le lưỡi, đuôi cong lên mừng rỡ. Tuy vậy, sau khi anh để xuống sàn nhà phải mất 5 phút mới tới ăn. Giống mèo hay đa số động vật cần thời gian ngắn để hiểu nỗi lòng người chăm sóc.
Từ ngày hiểu được anh, nó như đoán biết thời khóa biểu đi làm hay trở lại của anh. Sáng anh đi thấy nó ngồi đó nhìn meo meo. Chiều trở lại, nó cũng ngay chỗ cũ nhưng đuôi cong lên mừng chủ trở lại. Khi tình cảm con người và vật càng gần gũi, anh khám phá ra những người con gái anh quen chia làm 2 loại: một số hợp thích, số kia không hợp bị dị ứng với mèo. Ông Trời đôi lúc cũng trớ trêu, cho anh gặp người anh “click” nhưng lại không chịu được mèo. Và cho đến lễ Tạ ơn năm ấy, lái xe qua nhà bạn dự tiệc anh vẫn phòng trống đơn chiếc. Anh chấp nhận số phận tình duyên chưa tới dù có muốn cũng không được.
Chiều thứ hai hôm nay, đi làm về thấy cô gái trẻ ôm con mèo màu xám mở cửa phòng ra chào khi nghe anh vặn khóa. Cuối cùng căn hộ trước mặt cũng có chủ mới sau một năm để trống.
“Chào anh! Em tên May mới dọn vào đây. Em nghe con mèo của anh rên rỉ bên kia cả ngày như muốn qua đây làm bạn với con Bin.”
Anh đưa tay chào
“Tôi tên là Hùng, nếu cô rảnh mời qua uống ly nước!”
“Nếu anh không ngại!”
Mở cửa bước vào thấy con Rose đang đứng chờ nhưng thấy người lạ lại chạy xuống ghế trốn. May khen:
“Nhà anh gọn gàng sạch sẽ ghê!”
Cô thả con Bin xuống chạy qua làm quen. Dần dần 2 cô mèo cũng thân thiện sau một lúc gườm tìm hiểu.
“Anh làm ở đâu!?”
“Ở trung tâm thành phố trong tòa nhà tài chính tên K trên đường M.”
Cô mừng rỡ:
“Em cũng làm tòa nhà thương mại bên kia đường. Lúc nào thuận tiện mời anh gặp ăn trưa.”
Tình yêu xưa nay thường thường đến nhờ vào sự kỳ diệu tình cờ, ít ai giải thích được. Hôm nay, một tuần nữa là Noel. Hùng và May bốn tay trang hoàng cây nhỏ bên cửa sổ nhìn xuống đường. Hai cô mèo Bin nằm ngửa bụng ngủ, Rose chơi với trái banh. Trời vừa tối nhà nhà bắt đầu lên đèn với muôn màu rực rỡ mừng sinh nhật Chúa Hài Đồng. Ai cũng biết niềm vui nỗi buồn đều bắt nguồn từ tâm tư!
Con Rose đi đến cọ đầu vào chân, muốn anh bồng âu yếm. Bên kia, con Bin cũng thức dậy chạy đến May, cào cào chân báo hiệu đói bụng. Tình yêu hai con người nương tựa, nhường nhịn lẫn nhau mới hy vọng đạt hạnh phúc dài lâu. Giáng sinh đến, trên cao muôn sắc vạn màu, đem mọi tốt lành đến người và vật dưới thế. Tại sao chúng ta không thể sống trong tình thương chia sẻ nhỉ!
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thương nhau.
Đặng Duy Hưng
